THỬ THÁCH ĐỨC TIN
Từ khi còn nhỏ, tôi đã tin rằng đến một ngày tôi sẽ được giải thoát khỏi thung lũng tối tăm này. Tôi tin không chỉ vì những gì tôi được nghe, nhưng còn vì nỗi khát mong mãnh liệt nơi con tim, làm tôi đoan chắc rằng có một vùng đất vĩnh cửu khác rất đỗi xinh đẹp.
Tôi như Christopher Columbus với sự lỗi lạc của ông đã giúp ông khám phá ra một thế giới mới. Tuy nhiên bất ngờ những áng sương mù buồn thảm bao phủ quanh tôi và len lỏi vào trái tim tôi. Điều này làm tôi trở nên như kẻ mù lòa đến nỗi không thể vẽ nên ngôi nhà được hứa hẹn dành cho tôi… Mọi sự trở nên mờ ảo.
Nếu con tim tôi, bị yếu nhược vì đêm dày, nỗ lực để bình tâm và tìm kiếm sức mạnh khi suy nghĩ về đời sống vĩnh cửu mai sau, thì nó như mạnh mẽ lên. Đối với tôi, dường nghe đêm dày đang rên rỉ chế giễu, bắt chước giọng nói của một kẻ không có đức tin, “Mày đang mơ về một vùng đất tràn ngập ánh sáng, mày tin rằng Đấng Tạo Hóa Càn Khôn sẽ trở thành gia nghiệp của mày mãi mãi, mày cho rằng một ngày nọ mày sẽ thoát khỏi thung lũng sương mù khiến mày uể oải.”
Hãy hy vọng đi! Hãy hy vọng đi! Điều này không cho mày những gì mày hy vọng, nhưng chỉ làm cho đêm dày thêm dày đặc mà thôi – một đêm dày mịt mù!