ĐỐI DIỆN VỚI SỰ CHẾT KHI CÒN TRẺ
Đối với tôi, dường như không có gì ngăn cản tôi tiến về thiên đàng. Tôi không còn ham muốn gì nữa, ngoài việc yêu cho đến chết vì yêu. Tôi tự do, và tôi không sợ gì cả, thậm chí tôi chẳng còn sợ một điều đã từng làm tôi lo lắng hơn cả: đó là một căn bệnh cũ sẽ đè nặng lên tôi và là gánh nặng cho cộng đoàn.
Nếu điều này làm đẹp lòng Thiên Chúa, thì tôi sẵn sàng và cảm thấy rất vui khi phải trải qua đau khổ về thể xác cũng như tinh thần trong nhiều năm. Tôi không trốn tránh việc sống lâu: Tôi sẽ chiến đấu. Chúa là tảng đá để tôi đứng lên “là Đấng dạy tôi nên người thiện chiến, luyện thành tay võ nghệ cao cường. Ngài là thành trì bảo vệ là Đấng tôi trông cậy”(Tv 144,1-2).
Tôi chưa bao giờ cầu xin Chúa cho tôi chết trẻ, nhưng tôi luôn nghĩ rằng ân sủng này sẽ được ban cho tôi.
Thường thì Thiên Chúa hài lòng với chúng ta khi chúng ta khao khát được làm việc vì vinh quang của Ngài, và tôi cũng mong muốn làm như vậy biết bao.