CHIA SẺ NỖI ĐAU VỚI NHỮNG NGƯỜI KHÔNG TIN
Tôi giả tưởng rằng tôi sinh ra ở một đất nước có sương mù dày đặc – và tôi chưa bao giờ nhìn thấy thiên nhiên khoe sắc và cũng chẳng phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ. Ngay từ lúc nhỏ, tôi đã nghe những chuyện như vậy và cũng được dạy cho biết rằng đất nước tôi sống không phải là quê nhà đích thực, có một vùng đất khác mà tôi phải luôn thao thức về nó. Đây không phải là một câu chuyện được thêu dệt bởi một cư dân của xứ sở sương mù nhằm luôn cuốn người nghe. Đây là sự thật không thể nghi ngờ vì vị vua của vùng đất đó, vùng đất được bao phủ bởi ánh mặt trời đã đến và sống 30 năm trong thung lũng bóng tối. Đó không phải là một vị vua ủ rũ buồn sầu, nhưng đáng thương thay “bóng tối đã không nhận biết rằng Người là ánh sáng cho nhân loại” (Xem Gioan chương 1)
Nhưng lạy Chúa Giê-su, con vững tin rằng Ngài là ánh sáng. Con xin Ngài tha thứ cho những ai không tin và con muốn ăn năn đền tội bao lâu Ngài muốn. Vì tình yêu dành cho Ngài, con thực lòng thống hối về những sai phạm của những tội nhân đáng thương không tin tưởng nơi Ngài. Con sẽ không dừng lại cho đến khi Ngài ra hiệu. Chẳng lẽ con lại không thể nhân danh con và nhân danh những kẻ không tin mà kêu lên rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” (Lc 18,13)
Con nguyện xin cho tất cả những ai không đón nhận ánh sáng đức tin cuối cùng cũng sẽ gặp được nguồn sáng. Nếu ai đó yêu mến Ngài mà cần phải ăn năn đền tội, thì con muốn được ăn năn đền tội cho đến khi Ngài mang con vào vương quốc ánh sáng. Chỉ một ước nguyện con xin là đừng bao giờ để con làm buồn lòng Ngài.